Sáng nay mình có gặp một ông anh làm xí nghiệp gần nhà, ngồi uống cafe nghe anh tâm sự về câu chuyện kinh doanh của anh.
Chuyện là hơn 5 năm trước anh có ra kinh doanh riêng sản phẩm là “Heo Quay”.
Anh nói lúc đầu mới ra kinh doanh chỉ làm nhỏ bán tại chỗ kèm với bỏ mối cho người ta bán bánh mì. Sau thời gian làm ăn phát đạt, anh chuyển sang mở quán và bỏ mối cho nhà hàng, công ty và bắt đầu thuê người làm.
Thời gian đầu anh bán rất tốt công việc kinh doanh rất tiến triển, có lúc anh thuê hơn 10 người để phụ anh làm và giao hàng. Nhưng quán hoạt động được một thời gian thì xảy ra vấn đề. Anh nói khi mới làm ăn với nhà hàng, công ty thì người ta trả tiền liền nhưng sau dần quen nên chuyển qua công nợ. Tiền lấy hàng về làm thì phải trả mà tiền bán hàng thì nợ không thu hồi được. Sau hơn 3 năm thì điều gì đến cũng đã đến, công việc làm ăn bắt đầu thua lỗ phải bán nhà, bán xe, bán hết tất cả mọi thứ để trả nợ. Anh từ một người mỗi ngày làm ra tiền lời mấy triệu, nhà có, xe có, giờ phải đi ở trọ làm công nhân, nó chua xót ghê lắm em. Nói tới đây anh lại đưa mắt mình nhìn về xa xăm.
Anh nói hơn 5 năm nay nỗi đau thất bại nó cũng nguôi dần rồi, chứ hồi mới 2 – 3 năm đầu anh thật sự không còn thiết tha gì nữa, nhưng nghĩ tới vợ và con nên anh phải cố gắng. Nhờ sự động viên của vợ con và gia đình nên bây giờ anh đỡ nhiều rồi và không còn nghĩ bi quan như trước nữa.
Đôi lúc trong kinh doanh ta có những va vấp, có những thất bại, thì việc đầu tiên chúng ta nên làm là hãy “tha thứ cho chính bản thân mình”. Việc đến thì đã đến hãy tha thứ cho mình và bước tiếp.
Mình nhớ một câu mà người thầy mình đã từng nói: “Nếu có thất bại hãy học cách thất bại thanh lịch, đừng thất bại khổ đau”.